Cuộc sống này vốn không hoàn toàn tốt đẹp, cũng không hoàn toàn xấu xa. Vẻ đẹp của vạn vật nằm ở sự không hoàn hảo của nó. Nhìn vào bất kỳ con người nào, vật nào, việc nào, một cách khách quan, chúng ta đều lôi ra được những điểm tốt và điểm xấu của nó. Tại sao lại như vậy? Chúng ta hãy nhìn vào hai khía cạnh:
- Về không gian: Mọi vật đều có sự liên hệ tương tác lẫn nhau. Vì thế, một vật có thể tốt chỗ này xấu chỗ kia, hoặc tốt cho cái này xấu cho cái kia.
- Về thời gian: Mọi vật đều thay đổi. Vì thế, một vật có thể tốt lúc này và xấu lúc khác.
Vì tốt xấu luôn đi đôi với nhau như vậy, các vị thầy tâm linh thường khuyên chúng ta không nên phụ thuộc vào những thứ chúng ta không thể kiểm soát được. Luôn luôn đi tìm kiếm những điều tốt đẹp và tránh đi những điều xấu xa khiến con người lạc lối trong vòng xoáy không lối thoát. Âu đó cũng là điều tự nhiên, nhưng vấn đề ở chỗ, sự tìm kiếm ấy không bao giờ có điểm dừng. Bởi vì ở đâu có tốt, ở đó ắt có xấu. Càng tìm kiếm, người ta càng yêu càng hận.
Như chuyện chọn bạn đời chẳng hạn. Một người hiền lành chung thuỷ chăm lo gia đình thì thường khó khăn trong việc cạnh tranh trong sự nghiệp. Người kiếm nhiều tiền hay có địa vị thường có chút gia trưởng độc đoán. Người hào hoa khéo léo thường thu hút những mối quan hệ không cần thiết. Người có đam mê theo đuổi mãnh liệt thành công thường phải hi sinh những mặt khác của cuộc sống. Nói chung, nhân vô thập toàn, không có gì hoàn hảo cả.
Nhưng chính sự không hoàn hảo ấy lại là nét đẹp của cuộc sống. Nếu không có mùa hè nóng nực thì que kem sẽ mất ngon. Nếu không có thất bại đổ vỡ thì người ta không nhận ra giá trị của hiện tại. Tất cả chỉ là cách chúng ta nhìn cuộc sống mà thôi, điều này cũng không có gì mới.
Mỗi người chỉ có vài chục năm sống trên đời, không ai có thể lựa chọn hoàn cảnh, chỉ có thể lựa chọn cách mình sống với hoàn cảnh đó mà thôi. Bài học lớn nhất mà tôi thấy được trong thời gian gần đây, đó là cái gì là của mình thì nên trân trọng. Câu này nghe nhàm rồi, nhưng để mà thấm và áp dụng nó quả không dễ. Con người ta vẫn luôn yêu cái tốt, ghét cái xấu, như vậy thì khó mà trân trọng.
Chăm sóc một cây hoa, người ta sẽ tưới tắm cho nó cẩn thận ngay cả khi cây chưa ra hoa, khi hoa nở, và khi hoa tàn. Người ta không vì hôm nay hoa chưa nở mà không tưới nước. Đối với người xung quanh cũng nên như vậy, không phải vì những điểm không tốt của họ mà dừng trao tặng tình yêu thương.
Đối đãi một người, không nên chỉ nhìn điểm tốt, cũng không nên chỉ nhìn điểm xấu. Chỉ cần trân trọng thời gian họ ở cạnh mình là đủ. Chúng ta vẫn có thể yêu, vẫn có thể giận, có lúc ngọt ngào và lúc quát mắng. Nhưng đằng sau đó là sự trân trọng: người đó ở đây là dành mình, giống như chăm sóc một cái cây vậy.